Con “uýnh” nhau với anh đến mức bị phạt cấm túc. Thế mà
ngó vào gặp ánh mắt mẹ, con sà ngay xuống bên đùi, thổn thức. Rồi cũng chỉ một
cái nhìn nghiêm khắc của má, con lại thút thít đứng lên.
Mẹ nhớ nhất khi đêm lạnh dần. Chia tay con, ba mẹ ra sân
thắp hương. Bỗng dưng ở đâu từ bóng tối, con chân không ùa tới, nhảy bật lên ôm
chầm lấy mẹ. “Anh khấn cầu Mẹ Quan Âm mà sau lưng nghe cứ éc éc, éc éc.”
Mơ màng & bất ngờ cũng vội tắt ngấm.
Con xoài xuống. Nhanh hơn sóc. Phốc một cái, chân trần chạy. Tới cổng. Miệng gào hét tới tấp.
Thì ra,
con muốn… đuổi chó hàng xóm chứ không phải muốn chia tay chia chân với ba mẹ.
Nhưng con biết không? Trong vài giây ngắn ngủi, giữa một
tối mùa thu dưới bóng Quan Âm, mẹ thấy như 3 ta là một gia đình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét