Nếu như đầu năm nay làm TTON thành công, giờ này mẹ sẽ cùng các con xoay trở trong mùi phấn rôm và màu trắng của thỏ bông rồi nhỉ. Nào bỉm, nào sữa, hẳn là nhiều thứ để làm lắm phải không con?
Những tháng qua vừa trôi thật chậm mà cũng thật nhanh trong tim mẹ.
Có những lúc dường như mẹ đã quên hết những trải nghiệm trong quá khứ. Có những email của các cô, các chú, mẹ không còn nhiệt tình để trả lời. Rồi hàng tuần liền mẹ không còn viết. Dường như có lúc mẹ đang cần mẫn khuân những hộp thời gian đủ các kích cỡ, xếp vào ngăn tủ của ký ức, và nhẹ nhàng xoay chốt khóa...
Mẹ cuốn vào những chuyến đi, vào những dự án cải thiện chương trình học tập cho các anh, các chị lớp Mầm, Chồi, Lá, lớp 1. Mẹ không còn thấy tổn thương hay phiền lòng khi phải giải thích về hoàn cảnh của mình cho người thứ 101 quan tâm hỏi thăm, cố gắng giúp đỡ mẹ.
Mẹ háo hức nói về việc cần thiết để các anh chị tiếp cận thường xuyên với ngoại ngữ như tiếng Anh, tiếng Pháp hay tiếng Tây Ban Nha ngay từ khi còn nhỏ tuổi. Bởi mẹ khát khao được nhìn thấy những thế hệ con cháu "tự tin sánh vai cùng bạn bè 5 châu", tự tin hội nhập và cạnh tranh với các bạn trong khối ASEAN vào đầu năm tới.
Nhưng sáng nay mẹ đã bật khóc. Nước mắt thậm chí còn rơi xuống bát ngũ cốc và tan lẫn vào sữa. Bụng phệ của ba cho mẹ tựa đầu bình yên, mà mẹ vẫn nhớ đến những bức hình chụp các bé phôi nhỏ xinh của mẹ.
Tít trên cao kia, các con đang được tổ tiên ông bà chở che và ấm áp.
Hay có thể các con vẫn ở đây quanh ba mẹ, chở che và ấm áp. Hay các con vẫn ngủ say nhẹ yên trong những giấc mơ êm nồng của ba mẹ nơi đây.
Lẫn trong những vì sao xa tít kia, mãi mãi các con là tình yêu, mãi mãi các con là của ba mẹ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét