Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

Niềm Vui Rộn Rã

Mẹ nhớ con đến run người.

Như mọi lần, con không trả lời thành tiếng mà chỉ “lào khào” vào máy, rồi ngượng ngùng chạy ra chỗ khác. Khi mẹ tiếp tục nói chuyện với má, con liền hát nghêu ngao bên cạnh, nhẫn nại và vui vẻ.

Phải chăng chính vì sự hồn nhiên, viên mãn và bình thản này đã khiến ba chú ý đến con ngay từ những giây phút đầu tiên?

Con là ai, má là ai và ba mẹ là ai để có thể quyết định được tương lai của con?

Con ơi, mẹ cố gắng hình dung lại những sự kiện đã diễn ra trong bệnh viện. Ngày mà cha mẹ con đã có những quyết định làm đám đông sửng sốt.

Anh chị có khi nào ân hận với sự xốc nổi của mình? Anh chị có khi nào cũng cồn cào nhung nhớ như mẹ đang nhớ con? Anh chị có bao giờ ước rằng thời gian và năm tháng đừng trôi qua cùng bao ngớ ngẩn và vụng dại?

Nếu anh chị biết được rằng chú mèo con da ngăm và háu ăn này là hội tụ của tất cả những trong sáng, hồn nhiên và tinh khiết của niềm vui rộn rã? 



Của thương mến và tình yêu bất tận? Của thanh âm và tiếng ca? Của tinh nghịch và trìu mến?


Nếu anh chị biết con chính là một vì sao Trời Đất đã thả rơi bềnh bồng xuống cuộc đời này, để tìm hơi ấm những bàn tay có thể nâng đỡ và dìu dắt cho con… Anh chị có nuối tiếc…

Không có nhận xét nào: