Ngồi thừ ra, trời ơi, hai đứa đã gánh gần USD1,600 nợ công (theo một bài báo khác về tỉ lệ nợ công mỗi người Việt đang chịu**), mà mình còn đem cả gần 15 ngàn ra nước ngoài "chữa đẻ" nữa. Nếu mình tiêu tiền này trong nước có phải là góp phần tăng trưởng kinh tế trong thời buổi khó khăn này không.
Nhưng rồi bừng tỉnh, chàng bảo "Thôi em ạ, nợ công thì về mình cày rồi cùng đồng bào mình trả; muốn có con thì phải tốn, tốn ở nơi nào hiệu quả thôi."
Thế rồi, lên WebTreTho, gặp câu hỏi này của một xã, mình đang nhiều tâm tư vì xót tiền nhưng vẫn nhẫn nại trả lời, toàn văn như sau:
Bạn TanQuang21 ơi:
Nhân bài viết "Mỗi năm người Việt tốn 2 tỷ đô chữa bệnh ở nước ngoài" trên Thanh Niên và câu hỏi của bạn, mình xin trả lời, và cũng tâm sự chia sẻ cùng bạn luôn:
Giống như vợ chồng bạn, hầu hết các mẹ (và bố) ở đây đều đã chữa rất nhiều nơi ở Việt Nam rồi. Không ít các mẹ (bao gồm cả mình) đã chữa từ 5 lần IUI/IVF trở lên. Tuy nhiên có 3 điều khác biệt khi chữa chạy IVF tại nước ngoài (Thái Lan):
1) Kỹ thuật của họ cao hơn hẳn, nhờ thâm niên chữa trị (các bác sĩ hầu hết đều ở độ tuổi trên 50), đầu tư vào máy móc đồng bộ, hiện đại. Về việc chuyển phôi ngày 3, ngày 5 bạn có thể tham khảo ở chủ đề khác.
2) Quy trình của họ rõ ràng và minh bạch hơn hẳn. Bạn biết rất rõ mình phải làm gì, phải tốn hết bao nhiêu, tại sao lại làm thế, và có thể hỏi han, chất vấn bác sĩ, y tá bao lâu tùy bạn.
3) Kỹ năng mềm, chăm sóc khách hàng của họ thì không phải bàn. Anh nào đó trong bài báo "2 tỷ đô" có phát biểu, đại ý "Tôi chữa ung thư ở Singapore, chẩn đoán và phác đồ điều trị không khác ở Việt Nam, nhưng chỉ sang đây tôi mới thấy mình là... NGƯỜI"***.
Nếu
+ vợ bạn được y tá hay nhân viên đến nắm tay khi nàng sắp khóc vì sợ hãi, lo lắng hay thất vọng (BNH, SAFE),
+ được y tá nói "Xin lỗi, tôi tiêm sẽ hơi đau một chút, chị cố gắng nhé." (BNH),
+ được bác sĩ ngồi nghe vợ chồng bạn kể lể hay kiên nhẫn giải thích cho vợ bạn khi nàng nằm rúm ró trong phòng siêu âm về niêm mạc, kích thước phôi, vị trí u xơ, nội mạc, .v.v. (BNH, ART, SAFE),
+ được ngồi êm ái tại góc riêng như ở quán cafe và nhân viên đón tận sân bay và tiễn ra tận cổng (SAFE)
+ được ăn bánh ngọt, uống ca cao thỏa thích, miễn phí, (BNH, ART, SAFE),
+ được nhân viên Việt Nam chăm sóc hỏi han (ART, SAFE)
+ lướt web veo veo trong phòng chờ (BNH, ART, SAFE),
+ đi đến đâu trong hay ngoài bệnh viện cũng được gọi tên tử tế hay thưa bằng 'Sir', hay 'Madam'...
thì bạn sẽ hiểu tại sao bọn mình và các xã vẫn nghiến răng cà thẻ, rút ví ở Thái Lan Ai bảo tinh thần thoải mái không đóng góp phần lớn vào quy trình chữa trị (đặc biệt là chữa IVF cho các mẹ Việt Nam, vì việc có con không chỉ có tác dụng đem lại hạnh phúc cho riêng các bà vợ mà có khi là cho cả một dòng họ)?
PS: Nói cho công bằng, nếu chỉ cần riêng mục 2) và 3) thì mình vẫn sẵn sàng chữa tại duy nhất một nơi ở Việt Nam: bệnh viện Hạnh Phúc tại Bình Dương, chuyên khoa hiếm muộn.
Chỉnh sửa lần cuối bởi Hochienxu; Hôm nay vào lúc 07:15 PM.
*http://www.thanhnien.com.vn/Author/Pages/Gan-2-ti-USD-moi-nam-chua-benh-o-nuoc-ngoai.aspx
**http://vnexpress.net/gl/kinh-doanh/quoc-te/2013/01/moi-nguoi-viet-nam-ganh-800-usd-no-cong/
***http://giadinh.vnexpress.net/tin-tuc/song-khoe/nhip-song/chay-1-ty-usd-ra-nuoc-ngoai-vi-y-te-noi-qua-kem-2419485.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét