08.2015 Bạn đánh giày câm nuôi chú chó nhỏ bị mù, đường Thái Văn Lung, TP. HCM (Nguồn: Kênh 14) |
Là máu thịt đời thường ai chẳng có..."
Chẳng hiểu sao mấy câu thơ của Xuân Quỳnh cứ văng vẳng bên tai.
Một mình, bé nhỏ và chơi vơi.
Tôi lặng nhìn vỉa hè và mặt đường trong bóng tối đen sẫm.
Ánh đèn vàng, đỏ, xanh lấp lóa.
Còi cứu thương hú liên hồi.
Dường như chỉ nghe thấy những nỗi sợ hãi
mơ hồ và chông chênh.
Con đường xuyên trước mặt đền trống trơn,
lỏng chỏng vài chiếc xe máy đổ rạp
và lố nhố vệt áo dạ quang của cảnh sát.
Tôi thầm cầu nguyện, mong đừng có ai đang đi "chữa đẻ" ở SAFE, BNH hay ART hay Jetanin lò dò ra đền Erawan giờ này.
Dân Việt và dân Á ta dường như rất thích đám đông.
Ngay cả đi làm IVF cũng hay tụ tập thành nhóm.
Luôn có sự đầm ấm (và chút ganh đua) nào đó khi các chị em hội họp.
Tôi nhìn xuống, khẽ lắc đầu, rồi ngước lên phía Amarin.
"Xa tít trên lầu cao kia, những bé phôi ngoan của ba mẹ có giật mình thức giấc?"
"Tại sao? Tại sao bom lại nổ? Tại sao ai đó lại nỡ tước đi máu thịt của những đồng loại vào một tối mùa hè bình yên?"
"Nếu họ biết tinh cha huyết mẹ nhọc nhằn đến thế nào, những mũi tiêm buốt đến ra sao, họ chắc hẳn sẽ trân quý hơn mỗi tế bào, mỗi mạng sống trên trái đất này..."
08.2015 Chó nhỏ trong tổ ấm bình yên (Nguồn: Kênh 14) |
Ta phải làm gì đây?
Nhìn cửa cầu đi bộ đã khóa lần cuối, tôi quay bước can đảm bước vào Central World một lần nữa.
Đường về nhà còn xa.
Phải đi vòng, qua 2 cầu, vượt đường xa lộ và nối Gayson với lối ra ga Chidlom.
Rồi băng qua tất cả những trĩu nặng lo âu của ngày hôm nay.
Cho tới sáng mai.
"Sáng mai là một ngày mới!" với tất cả những điều tốt đẹp, vẫn chiếm đa số trong cuộc đời này...
Sáng thứ 3, 18.08: Cầu nối Amarin nhìn ra đền Erawan |
Chiều thứ 3, 18.08: Khu đền nhỏ bên hông Amarin, cạnh lều bạt của nhóm phóng viên nước ngoài AP |
Trưa 18.08 Tiệm chè tại lầu 4, Amarin |