Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

Con Gái Dấu Yêu

Một ngày. 3 tin nhắn và email. Các má đều muốn có con trai. Sâu thẳm trong lòng, cả mẹ cũng vậy. Mẹ cũng muốn có con, muốn được ôm con vào lòng, bôi thuốc ngừa chấy, chạy đuổi chó cùng con. Làm những việc lặt vặt và cực nhọc, cho con. Biết bao.

"Nhưng tại sao anh chị lại chỉ muốn nhận nuôi con gái?" Chú hỏi mẹ.  "Bởi con gái thiệt thòi hơn, yếu đuối hơn, đáng được chở che hơn. Và vì vậy phải xếp hàng. Phải kiên nhẫn đợi chờ. Vì các bạn nước ngoài, họ cũng chỉ muốn nhận con gái thôi."



"Angelina Jolie vẫn nhận nuôi con trai đó thôi!" Chú nhướng mày và lý luận. Mẹ thở dài. Thật khó để giải thích cho một người cha đã có đủ cả con trai lẫn con gái.

Có thể chú ấy cũng suy nghĩ như phần đông chúng ta: Đàn ông dẫu sao vẫn có thể tự xoay xở được một mình, kể cả khi anh ta mới có 6 tháng hay 1 tuổi.

Nhưng không khó để thấy rưng rưng khi nhớ về những con gái bé bỏng mà đáng lẽ đã được mẹ sinh ra. Những bé phôi XY mà mẹ đã không lựa chọn. Những bé phôi XY đã không chọn mẹ.

Không khó để nao lòng khi nghẹn ngào ôm những con gái bé bỏng không phải do mẹ sinh ra và đã bị chối bỏ.

Mẹ thương con có hay chăng...


Cầu mong Đất Trời ban cho chúng con sức mạnh để dõi theo & nâng từng bước êm cho tất cả những em bé, dù là trai hay gái, trên thể giới bao la này.

Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Từng Nốt Nhạc Rung Trong Tim Mẹ [2]

Con “uýnh” nhau với anh đến mức bị phạt cấm túc. Thế mà ngó vào gặp ánh mắt mẹ, con sà ngay xuống bên đùi, thổn thức. Rồi cũng chỉ một cái nhìn nghiêm khắc của má, con lại thút thít đứng lên.

Mẹ nhớ nhất khi đêm lạnh dần. Chia tay con, ba mẹ ra sân thắp hương. Bỗng dưng ở đâu từ bóng tối, con chân không ùa tới, nhảy bật lên ôm chầm lấy mẹ. “Anh khấn cầu Mẹ Quan Âm mà sau lưng nghe cứ éc éc, éc éc.”



Mơ màng & bất ngờ cũng vội tắt ngấm.

Con xoài xuống. Nhanh hơn sóc. Phốc một cái, chân trần chạy. Tới cổng. Miệng gào hét tới tấp. 

Thì ra, con muốn… đuổi chó hàng xóm chứ không phải muốn chia tay chia chân với ba mẹ.

Nhưng con biết không? Trong vài giây ngắn ngủi, giữa một tối mùa thu dưới bóng Quan Âm, mẹ thấy như 3 ta là một gia đình.

Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Từng Nốt Nhạc Rung Trong Tim Mẹ [1]

…Đôi Mắt, Nụ Cười, Con Trẻ Thơ Ngây 

Những vần thơ bà viết từ ngày xưa chợt ùa đến, khi mẹ cồn cào nhớ con.

Con tham ăn nên đã là đứa trẻ duy nhất trèo lên song cửa, tìm cho ra chỗ giấu kẹo của ba.

Mắt con kèm nhèm và mặt mũi lấm lem. Cái miệng rộng không hay cười mà dùng để hét. Mũi thò lò xanh vàng. Nước nhem cả xuống má và cổ.



“Nhưng anh thích nó nhất, vì nó thật tình cảm, em ạ.”

Chỉ mình con đã vác que kẹo Chupa Chups nhẹp nước, lò dò theo chân mẹ ra ngoài sân. Tay con ướt dãi và nước đường. Nhưng con vẫn vụng về vuốt lên má phính của em. Miệng con ướt tẹp nhẹp, chóp chép dịu dàng “Bé, bé, é, é...”

Con không chịu chia kẹo cho mẹ. Nhưng con hào phóng giơ chiếc que cho em liếm láp.

Con quyết liệt ẩy mẹ ra khi mẹ xoa lưng cho con ngủ. Nhưng con lại ôm cái bạn chó bông cũ kỹ, lem bẩn ấy thật lâu.

Con không quấn mẹ, cũng chẳng lo sợ tí nào khi các má giả vờ dắt mẹ lên Sài Gòn. Nhưng đột nhiên con trèo tót lên bàn rồi hét “ Ẵm M. cái coi!!!!!!!!!”

Hai cánh tay khua khoắng làm mẹ phì cười. Gần mười lần con trèo, hét, rồi nhảy. Mẹ cũng đã ngạc nhiên đến lần thứ mười.

Trọn vẹn can trường và dường như trọn vẹn tin yêu, con nhún chân, nhảy ào. Vào lòng mẹ.

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

Bác Giáp Cho Chúng Con Hi Vọng

Đã hơn một tuần trôi qua kể từ giây phút vợ chồng con hòa vào nỗi bàng hoàng của cả đất nước. "Bác Giáp mất rồi!"

Hơn một tuần qua, chúng con được đọc, được nghe thêm về cuộc đời vĩ đại.

Từ những ngày Bác sinh ra nơi vùng quê cát cháy Quảng Bình. Đến những giây phút đớn đau câm lặng khi biết tin người vợ đầu đã hi sinh hơn một năm trước đó.



Ảnh tư liệu trong cuốn sách về cuộc đời Đại tướng Võ Nguyên Giáp

Những khổ sở, dằn vặt trong hành trình kiếm tìm con yêu của chúng con dường như bỗng hóa nhẹ nhàng.

Dường như chúng con chính là người thanh niên trẻ trung, là người thanh nữ đôn hậu đang tươi cười kia.

Dường như chính chúng con đang được Bác động viên và truyền thêm cho lòng tin, sức mạnh và kỷ luật cho những nỗ lực sắp tới.

Rằng: Có đắng cay nên chừ mới có ngọt bùi
...
Hẹn ngày chiến thắng ta sẽ về trong một nhà
...





Thứ Năm, 3 tháng 10, 2013

Tới Nơi Con Trú Ngụ

Mẹ thảng thốt khi thấy đã qua hơn 9 tháng 10 ngày.

Nếu như đầu năm nay làm TTON thành công, giờ này mẹ sẽ cùng các con xoay trở trong mùi phấn rôm và màu trắng của thỏ bông rồi nhỉ. Nào bỉm, nào sữa, hẳn là nhiều thứ để làm lắm phải không con?

Những tháng qua vừa trôi thật chậm mà cũng thật nhanh trong tim mẹ.

Có những lúc dường như mẹ đã quên hết những trải nghiệm trong quá khứ. Có những email của các cô, các chú, mẹ không còn nhiệt tình để trả lời. Rồi hàng tuần liền mẹ không còn viết. Dường như có lúc mẹ đang cần mẫn khuân những hộp thời gian đủ các kích cỡ, xếp vào ngăn tủ của ký ức, và nhẹ nhàng xoay chốt khóa...

Mẹ cuốn vào những chuyến đi, vào những dự án cải thiện chương trình học tập cho các anh, các chị lớp Mầm, Chồi, Lá, lớp 1. Mẹ không còn thấy tổn thương hay phiền lòng khi phải giải thích về hoàn cảnh của mình cho người thứ 101 quan tâm hỏi thăm, cố gắng giúp đỡ mẹ.

Mẹ háo hức nói về việc cần thiết để các anh chị tiếp cận thường xuyên với ngoại ngữ như tiếng Anh, tiếng Pháp hay tiếng Tây Ban Nha ngay từ khi còn nhỏ tuổi. Bởi mẹ khát khao được nhìn thấy những thế hệ con cháu "tự tin sánh vai cùng bạn bè 5 châu", tự tin hội nhập và cạnh tranh với các bạn trong khối ASEAN vào đầu năm tới.

Nhưng sáng nay mẹ đã bật khóc. Nước mắt thậm chí còn rơi xuống bát ngũ cốc và tan lẫn vào sữa. Bụng phệ của ba cho mẹ tựa đầu bình yên, mà mẹ vẫn nhớ đến những bức hình chụp các bé phôi nhỏ xinh của mẹ.

Tít trên cao kia, các con đang được tổ tiên ông bà chở che và ấm áp.

Hay có thể các con vẫn ở đây quanh ba mẹ, chở che và ấm áp. Hay các con vẫn ngủ say nhẹ yên trong những giấc mơ êm nồng của ba mẹ nơi đây.

Lẫn trong những vì sao xa tít kia, mãi mãi các con là tình yêu, mãi mãi các con là của ba mẹ...